Dị Giới Chiến Quốc – Chương 33

Chương 33: Tương xử (Sống chung)

Tông Tung xoắn xuýt cả nửa đêm, khó có thể ngủ say, cuối cùng cũng coi như ngủ, tự nhiên ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, sau khi thức dậy, vấn đề tối qua xoắn xuýt lập tức không còn khiến gã buồn bực nữa, không phải nói nhầm đâu; không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng hiểu chính mình xoắn xuýt buồn bực làm chi, lại không phải chuyện lớn gì, có gì ngại ngùng, nói đùa vài câu cũng có thể bỏ qua. Đừng tưởng rằng Tông Tung cuồng tứ là vì cảnh ngộ hồi ấu niên, ít nhất phần lớn không phải, mà là bản thân gã tính cách như vậy, thực tế, trên mức độ nào đó, Tông Tung rất rộng lượng, nếu như có tâm tính toán, oán trời trách đất, Tông Tung làm sao có thể đi tới bây giờ. Vì là vương giả, tự nhiên đại khí.

Lúc thức dậy đã khá muộn, ngày hôm qua cũng vì quá vội vàng muốn gặp Hoàn Chân, mới xuất hiện chuyện đó, cũng do tối qua đã gặp, Tông Tung không nóng lòng nữa, rửa mặt, điểm tâm và bữa trưa làm một bữa, thay đổi một thân quần áo đoan chính, cho người chuẩn bị thiếp mời, rất chính thức đi bái phỏng cung uyển Dịch quốc. Nhìn bầu trời, tâm tình không chút u ám như sắc trời mà rộng thoáng xán lạn. Còn Hoàn Chân có vì hôm qua mà tính toán hay không, Tông Tung chưa hề suy nghĩ qua.

Tối hôm qua bị Tông Tung quấy nhiễu, mặc dù rất tức giận, có điều Hoàn Chân không phải không nói lý, cẩn thận ngẫm lại, chuyện đó đúng là ngoài ý muốn. Tông Tung bởi vì là danh nhân thiên hạ, rất nhiều chuyện của gã đều bị thiên hạ biết, ngoại trừ khả năng vũ lực cùng thiên phú quân sự, sự tích phong lưu của gã cũng lưu truyền rộng rãi, đi tới chỗ nào phong lưu chỗ ấy, đối tượng toàn bộ là nữ, xác thực không có nam. Tông Tung không có hứng thú với nam nhân là sự thật, bằng không các nơi tặng mỹ nhân cho gã tuyệt đối sẽ thêm vào nam nhân. Ở thời đại chiến loạn, một quốc quân ham muốn, cũng không có quá nhiều người lên án, đặc biệt vị quốc quân này còn rất cường thế.

Điều khiến Hoàn Chân tính toán tự nhiên là chuyện sau đó của Tông Tung, cái thứ cứng ngay trên người mình kia, Hoàn Chân khắc chế không nghĩ nữa, như thôi miên để mình quên đi, Tông Tung nói hắn đẹp, cũng không để trong lòng, bị Hoàn Chân phân loại là do nóng vội, coi hắn như nữ nhân mà giải thích dỗ dành, chính là chuyện ngoài ý muốn, đừng để ý. Nhưng muốn nói, đáy lòng Hoàn Chân không để ý việc này, đó là không thể, Tông Tung có thể tâm rộng, hoặc là nói vô tâm vô phế mà quên sạch, Hoàn Chân không phải người như vậy, hắn chỉ có thể khắc ý để mình không lưu tâm.

Hôm nay sắc trời âm u, mới sáng sớm Tông Tung không đến bái phỏng, Hoàn Chân cũng không muốn nghĩ lúc nào Tông Tung đến nữa, muốn đến thì đến, không ra ngoài, ngay trong cung uyển của mình thưởng thức hoa viên, sau khi ăn cơm trưa, liền chợp mắt một lúc.

Sau khi tiến vào Tích Cốc kỳ, không cần đồ ăn nhưng vẫn có thể sống được, Hoàn Chân bắt đầu có xu thế hưởng thụ đồ ăn mỹ vị hơn, tu luyện cũng tạm thời không cần siêng năng như trước kia, nhiều hơn là thể ngộ cùng tâm cảnh, đã như thế, thì có nhiều thời gian hơn, không phải dùng để xử lý chính vụ, thì là dùng để nhàn nhã sống qua ngày. Ở Trung Đình, không có chính vụ cần Hoàn Chân xử lý, hắn cũng nhân dịp này nghỉ ngơi, thả lỏng chính mình. Nhân sinh nếu như cứ bận rộn, vậy lại có gì vui, nên nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, thả lỏng thần kinh căng thẳng thường ngày, làm việc nghỉ ngơi kết hợp, mới là chính đạo.

Tông Tung không nghĩ tới Hoàn Chân sẽ chợp mắt sau giờ ngọ, bởi vì gã là người chưa bao giờ làm như vậy, chợp mắt ban trưa, quá mỏng manh yếu ớt đi, cũng không phải nữ nhân. Tông Tung đưa lên bái thiếp, chính là vào lúc này, thị giả không dám thất lễ, vị này là Diệu quốc quân thiên hạ có tiếng, dù quấy rối giấc ngủ trưa của Dịch quốc quân, cũng không thể làm lỡ chuyện của vị này, chuyện lớn như quốc quân bái phỏng, nghĩ có lẽ Dịch quốc quân sẽ không trách tội. Cũng là thấy Hoàn Chân dễ tính, mới dám như vậy.

Bị quấy rầy Hoàn Chân quả nhiên không hề tức giận, nhăn nhăn mày, thu thập một phen, khi Tông Tung đến, tự mình tới cửa nghênh tiếp, song phương thân phận bằng nhau, ai cũng không kém hơn ai, lễ nghi càng phải làm tốt, ở phương diện này, Hoàn Chân sẽ không sơ sẩy, dù cho đối phương không chút để ý lễ nghi, tối hôm qua chọc hắn, ngoài mặt, Hoàn Chân cũng muốn làm đúng lễ nghi, khiến người ta không bắt được chút lỗi.

Tông Tung nở nụ cười xán lạn nhìn Hoàn Chân, chuyện tối qua, đã bị gã triệt để không lưu tâm, không biết sao, Tông Tung như vậy, khiến Hoàn Chân vốn không làm được chuyện hoàn toàn chẳng để tâm, tâm trạng có chút không thuận, rõ ràng sai lầm là Tông Tung, làm sao cuối cùng lưu ý lại là mình, trên mặt không hiện ra, cũng không tươi cười, vốn hắn đều một bộ u buồn, ngược lại cũng không ai cảm thấy có gì không đúng.

Tông Tung thoáng mẫn cảm, nhận ra được Hoàn Chân không vui, vốn tâm tình xán lạn cũng có chút bối rối, dù sao hiểu lầm tối hôm qua, lỗi mình chiếm đa số, Hoàn Chân không vui, cũng là lẽ tự nhiên. Không quan tâm, gã một chút cũng không để trong lòng, Hoàn Chân muốn trả thù ra sao, gã sẽ giải thích. Rõ ràng cả hai đều không nhiều lời vài câu, Tông Tung lại biết, phản kích của Hoàn Chân sẽ không liên quan đến phương diện lớn, rất yên tâm.

Được tiếp đón, tiến vào chính điện, hai người đối diện cùng ngồi, thi lễ, đừng xem Tông Tung bề ngoài cuồng tứ, làm người tùy tiện, trên thực tế lễ nghi mặt mũi, Tông Tung cũng hiểu một ít, hai người, so sánh rất rõ ràng. Hoàn Chân nhất cử nhất động, tiêu chuẩn ưu mỹ, mười phần phong độ quý tộc, Tông Tung động tác tương tự, thế nhưng trong đó lại tự có một loại vị đạo tuỳ ý, không thể nói là quý khí ưu mỹ, nhưng có cảm giác đại khí bác nhiên. (bác trong uyên bác)

Người hầu thông minh lui ra, nỗ lực làm yếu đi cảm giác tồn tại của mình, Tông Tung xưa nay không ngại những thứ này, sau khi ra vẻ lễ nghi xong, Tông Tung rất tự nhiên thả lỏng, “Hôm nay, ta là tới mời Dịch quốc quân du ngoạn.” Gã rất muốn thân cận với Hoàn Chân, thế nhưng ngồi trong nhà không hợp với tính cách Tông Tung, gã càng thích vận động bên ngoài.

Kết quả là, ông trời rất không cho Tông Tung mặt mũi, ngay khi gã dứt lời, tí tí lách tách mưa bắt đầu rơi, hai người cùng nhìn ra bên ngoài, có điều chỉ trong chốc lát, mưa từ nhỏ thành lớn, như thế này, ra ngoài du ngoạn cái gì, tự nhiên là không được rồi. Hai người yên lặng một hồi, Tông Tung một trận bực mình, nhưng khí trời biến hóa cũng hết cách rồi, Hoàn Chân cũng thấy buồn cười, trên mặt nhu hòa hơn chút, thái độ với Tông Tung cũng tốt hơn.

“Xem ra hôm nay như vậy rồi, không biết Diệu quốc quân có nguyện ý cùng ta trong cung uyển, xem múa?” Hoàn Chân là chủ, hắn cũng không thể khi trời đang mưa to, đuổi Tông Tung về, trên lễ nghi liền không được, Hoàn Chân đương nhiên sẽ không làm.

Tông Tung cũng không muốn hôm nay cứ thế đi về, đáp lại lời mời của Hoàn Chân, hai người dời bước, đi giữa hành lang uốn lượn, một chút mưa cũng hắt tới, đến một cái đình giữa mặt hồ, sa mạn mỏng tang trắng tinh, trong mưa gió khẽ gợn, được người hầu buộc chặt, sẽ không tung bay trong phạm vi lớn, quấy rối hai người trong đình.

Bình phong ngăn trở mưa gió một phương, hai người ngồi xuống, ba mặt rộng thoáng, có hoa rơi, có phong cảnh bên hồ, cánh hoa theo gió bay xuống rơi trên mặt hồ, điểm xuyết lên nước hồ trong trẻo, mưa hạ xuống tạo thành gợn lăn tăn, đặc biệt nhã trí ưu mỹ, lúc xây đình, nhất định đã qua quy hoạch thiết kế, tuyệt đối xuất từ tay danh gia.

Tuy là ngày xuân, nhưng trận mưa này, khiến nhiệt độ có chút lạnh, hai người đều không phải sợ lạnh, cũng không đặc biệt mặc thêm quần áo. Bếp lò nhỏ khéo léo, ôn thủy, trà cụ tinh mỹ cùng đồ uống rượu để một bên trên kỷ trà, mấy bàn hoa quả tinh xảo cùng điểm tâm.

“Diệu quốc quân muốn trà hay rượu?” Là chủ, Hoàn Chân hỏi một câu, chính hắn chuộng trà hơn, có điều vẫn nên xem nhu cầu của khách.

“Rượu.” Tông Tung rất không khách khí nêu ra ý kiến bản thân, Hoàn Chân gật đầu, đáp lại. Trà cụ để qua một bên, cầm bình và chén rượu, người hầu lui ra sau bình phong ở ngoài mái hiên, khi hai người cần, chỉ cần thêm chút âm lượng, liền sẽ có người tiến vào làm theo lời họ.

Hoàn Chân tự mình động thủ, chén ngọc màu xanh, đổ vào rượu trong suốt lóng lánh, không có mùi rượu nồng đậm, nhạt nhẹ như nước vậy. Hai tay cầm chén rượu đưa cho Tông Tung: “Diệu quốc quân, mời.” Tông Tung sau khi tiếp nhận, Hoàn Chân cũng nâng lên chén rượu của mình, kính Tông Tung, nhẹ nhàng nếm thử một hớp, ngòn ngọt lành lạnh, rất hợp khẩu vị của hắn.

Tông Tung uống một hớp, nhíu lông mày, sau đó rất không lễ độ nói, “Đây là nước, hay rượu, nhạt như thế, một chút mùi vị cũng không có, nhạt thếch, là cho nữ nhân uống đi.” Oán giận ngay trước mặt chính chủ Hoàn Chân.

Hoàn Chân xác thực nở nụ cười, không phải hài lòng, mà là có chút tức giận, “Vậy thì thật xin lỗi Diệu quốc quân, ta chính là yêu thích loại rượu thanh đạm này.” Hoàn Chân quyết định, không cho Tông Tung đổi rượu, không thích đừng uống.

Gay rồi, tự mình nói sai, Tông Tung lập tức bù lại đáp, “Tuy rằng nhạt, có điều có một phong vị khác, phong cảnh này uống loại rượu này cũng không sai, rượu này rất xứng với Dịch quốc quân, dưới bình thản, lại có cường liệt.”

Tông Tung cũng không phải nói lời khen, mà là nhìn dáng dấp tao nhã nhàn nhạt thanh tịnh của Hoàn Chân, diện mạo ôn tú, khí tức u buồn văn văn nhược nhược, dưới cơn mưa ấy, đặc biệt yếu mềm, quả thật rất xứng với loại rượu thanh đạm này. Nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể biết, vị Dịch quốc quân nhìn như yếu mềm này, lại mạnh mẽ thông tuệ biết bao, khiến người kính mộ. Tựa loại rượu đạm nhạt này, nhìn như bình thản ôn hòa, thế nhưng luôn có một loại liệt tính của rượu.

“Như rượu này, yếu mềm, như nữ nhân.” Hoàn Chân tiếp tục cười đáp.

“Là ta nói sai, tự phạt ba chén.” Tông Tung có lỗi trước, cũng nói không lại, tự mình rót ba chén, từng chén một uống, rượu vốn là rượu, uống liền ba chén, Tông Tung cuối cùng cũng coi như cảm giác được vị rượu trong ấy.

Hoàn Chân cũng không phải người không nói lý, Tông Tung kiêu căng tự mãn đã nhận mình sai, Hoàn Chân không nói nữa, “Ta cho người vì Diệu quốc quân chuẩn bị chút rượu mạnh.” Người tới là khách, chủ tử thế nào cũng phải khiến khách thoả mãn, trải qua vui vẻ.

“Đa tạ, không cần.” Tông Tung từ chối, lần thứ hai tự rót cho mình, học Hoàn Chân nhấp từng ngụm, so với uống thả cửa, từ từ thưởng thức, Tông Tung tựa hồ phẩm ra tư vị của rượu này, từng luồng vị ngọt ngào lành lạnh, như hoa rơi giữa mưa gió, quả nhiên rất hợp với phong cảnh trước mắt, lần này, Tông Tung đúng là đã hiểu phong nhã của rượu nhạt, trong ngày thường cũng nếm thử như vậy.

2 bình luận về “Dị Giới Chiến Quốc – Chương 33

Emo: (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥ (─‿‿─) ≖‿≖ ♉( ̄▿ ̄)♉ (ノ*゜▽゜*) (´ω`★) (▰˘◡˘▰) ~(‾▿‾~) ≧◡≦ (●´∀`●) (。◝‿◜。) ヽ(;▽;)ノ (╬ Ò ‸ Ó) (°◇°;) ╮(╯_╰)╭ (≧∇≦) ヽ(*≧ω≦)ノ (◕‿◕✿) (/•ิ_•ิ)/ (━┳━◇━┳━)ಥ_ಥ 凸(`0´)凸 (シ_ _)シ (´・_・`) (╯‵□′)╯︵┻━┻ o(╥﹏╥)o ¬_¬